Truyện ngụ ngôn La Fontaine: Hươu và bụi nho, bác thợ cày và các con, cáo bị cắt đuôi

Truyện ngụ ngôn La phông ten

Truyện Hươu và bụi nho

Có con Hươu nọ, may nhờ một bụi nho to lớn hiếm thấy che chở nên không bị đám thợ săn phát hiện. Đám thợ săn ấy nhìn quanh, không thấy gì tưởng bọn chó săn nhầm lẫn nên gọi chúng quay trở về. Hươu ta nhờ thế mà thoát hiểm. Nó liền quay ra nhai ngấu nghiến ân nhân vừa che chở mình. Thật là kẻ vô ơn hết chỗ nói. Chính vì tiếng động ấy mà đám thợ săn nghe được, phát hiện ra Hươu, họ quay lại lùa nó ra khỏi chỗ nấp. Chạy vòng quanh một hồi rồi kiệt sức đứng chỗ bụi nho, nó nói:

– Sự trừng phạt này với ta là đáng lắm. Hỡi những kẻ bạc bẽo vô ơn hãy lấy đây làm bài học.

Nói rồi nó ngã vật ra và bị đám người xẻo thịt, mặc cho nó khóc lóc van xin. Thực là tấm gương cho những kẻ phá bỏ chốn đã che chở cho mình.

Truyện ngụ ngôn La phông ten Hươu và bụi nho

Truyện Bác thợ cày và các con

Hãy lao động, cần cù và chăm chỉ: Đó là nguồn tài sản quý báu không bao giờ mất.

Có bác thợ cày khá giàu có cảm thấy cái chết đã cận kề mới gọi đám con lại dặn dò.

– Trong chỗ ruộng điền nhà ta có một kho báu do tổ tiên để lại nên các con chớ có bán chúng đi. Cha không biết đích xác kho báu ấy ở chỗ nào nhưng với lòng can đảm, các con sẽ đi đến cùng và sẽ tìm thấy nó. Ngay vào đầu tháng tám, các con hãy ra đồng, cày cuốc, xới xáo đừng để sót chỗ nào. Cày rồi, cày lại và tìm kỹ nhé.

Ông bố qua đời, đám con theo lời ra đồng cày xới khắp nơi, vàng bạc đâu chẳng thấy, chỉ thấy cuối năm lúa vàng bội thu. Ông già quả là khôn ngoan, trước khi chết đã chỉ cho con cái thấy kho báu kia chẳng phải là gì khác ngoài lao động.

Truyện ngụ ngôn La phông ten Bác thợ cày và các con

Truyện Cáo bị cắt đuôi

Có một con Cáo đã già lắm nhưng lại là con gian ngoan quỷ quyệt nhất. Nó là kẻ chén nhiều Gà và bắt không biết cơ man nào là Thỏ rừng. Cáo ta đã vang danh lắm nhưng cuối cùng cũng bị sa vào bẫy. May mắn làm sao nó lại thoát được nhưng niềm vui chẳng vẹn, vì trong lúc hăng máu dứt ra khỏi bẫy nó đã bị đứt đuôi. Bị như vậy, tuy thoát hiểm, nhưng nó rất xấu hổ, trong bụng hòng mong đồng loại cũng bị như vậy (vì xưa nay nó vẫn gian xảo thế). Một hôm, hội nhà Cáo tụ họp, Cáo già mới lên tiếng:

– Chúng ta cần gì cái đuôi vô tích sự này? Nó chỉ tổ quét lê trên sình lầy mà thôi. Chúng ta nên cắt nó đi thì hơn.

Một con trong bọn nói:

– Ý của bác thật là đúng lắm, chúng tôi sẽ theo bác, nhưng trước hết bác cứ thử quay mông lại xem đã!

Con Cáo này vừa dứt lời, nó liền hú lên chế giễu khiến cho Cáo già cụt đuôi thành ra đáng thương. Cuối cùng, chẳng có ai nghe theo lão ta cả, cắt đuôi là chuyện xưa lắm rồi, mốt là phải để đuôi. Mà thực tình, có con nào lại chịu cắt đuôi của mình?

Truyện ngụ ngôn La phông ten Cáo bị cắt đuôi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *